top of page
Ảnh của tác giảTransderledge

Xếp hạng tất cả 15 bài hát trong album ‘Room Under the Stairs’ của Zayn

Zayn’s ‘Room Under the Stairs’: All 15 Songs Ranked

Billboard (By Jason Lipshutz - 05/20/2024)

Mức độ: B - Trung bình

CEFR level

Số từ

Tỉ lệ

Tổng

1578

100%

A1

1009

64%

A2

131

8%

B1

92

6%

B2

76

5%

C1

41

3%

Không phân loại

229

15%

“This might not sound right, but it's alright, it's real/ I'm findin’ my way on the highway this year.” (Điều này nghe có vẻ không ổn, nhưng không sao cả, đó là sự thật/ Năm nay tôi đang tìm lối đi riêng của mình). Đoạn điệp khúc của “Concrete Kisses”, được truyền tải bằng giai điệu du dương <lilt> yên bình và được bao quanh <surround> bởi tiếng đàn ghita giản dị <homespun>, là trọng tâm của Room Under the Stairs, album phòng thu solo thứ tư của Zayn và rõ ràng là một dự án chuyển tiếp <transitional> của ngôi sao 31 tuổi.


Trong những năm kể từ khi trở thành ngôi sao nhạc pop nổi tiếng với tư cách là một phần của One Direction - và sau đó là thành viên đầu tiên của nhóm bắt đầu sự nghiệp solo - Zayn vẫn sáng tác nhiều <prolific> và có những bản hit rhythmic-pop. Tuy nhiên, anh ấy cũng đã lùi lại <recoil> khỏi những vấn đề của địa vị ngôi sao <stardom> nhạc pop hiện đại, từ những chuyến lưu diễn kéo dài hàng tháng cho đến việc check-in trên mạng xã hội, và cảm thấy bồn chồn <fidget> khi bị bó buộc vào một xu hướng hoặc cá tính âm nhạc. Dave Cobb - nhà sản xuất người Nashville nổi tiếng với nhạc đồng quê và nhạc Americana, từng làm việc với các nghệ sĩ như Chris Stapleton, Brandi Carlile và Jason Isbell - đã tham gia và giúp Zayn mở khóa một phiên bản mới của mình trong âm nhạc.


Mặc dù Room Under the Stairs được dựa trên <be rooted in> sáng tác nhạc pop, Zayn đã áp dụng <adopt> âm thanh thô <rugged> cách truyền tải <delivery> giọng hát <vocal> run rẩy hơn, hát những đoạn hook mạnh mẽ trên tiếng guitar mộc mạc <woodsy> và nối các âm tiết với nhau thành một giọng kéo dài <drawl> mềm mại <tender>. Lời bài hát <lyrics> thường mang tính thú nhận <confessional> và đắm chìm trong những nỗi đau đang lớn dần, với một số giải pháp <resolution> được tìm ra khi Zayn tiếp tục hành trình phản tư <self-reflective> hướng tới nghệ thuật thực sự. Rất ít ca khúc  tiềm năng <potential> trở thành hit, nhưng đó chính xác <precisely> là mục đích của album này; Zayn đã từng dẫn đầu các mặt hàng chủ lực <staples> trên radio và sẵn sàng cho điều gì đó mà anh ấy cho là <perceive> có ý nghĩa <meaningful> hơn.


Room Under the Stairs là một phần không hoàn hảo trong danh sách đĩa hát <discography> của Zayn, nhưng trong hiện tại hoặc tương lai, anh có thể sẽ thừa nhận rằng mình đã sử dụng album này để xây dựng một điều gì đó lớn lao hơn - để xác định chính xác <pinpoint> và mở rộng theo sự chân thực sâu sắc hơn. Anh ấy đã chuẩn bị cho một tương lai hấp dẫn <intriguing> hơn khi làm như vậy và trong khoảng thời gian đó <in the meantime>, chúng ta có thể nghe và tận hưởng sự trưởng thành của anh trong thời gian thực <real time>.


Mặc dù toàn bộ album Room Under the Stairs rất đáng để khám phá, dưới đây là bảng xếp hạng <ranking> sơ bộ <preliminary> những bài hát hay nhất trong album phòng thu mới nhất của Zayn.

Ảnh bìa album "Room Under the Stairs" của Zayn
Ảnh bìa album "Room Under the Stairs" của Zayn

Zayn hướng đến những suy ngẫm <reflection> gần gũi <folksy> trong “How It Feels” - bài hát mở đầu bằng câu “I've been getting old standin’ by the river” (Tôi đứng ngắm nhìn dòng sông thật lâu), - và tiếp theo là giai điệu ballad đau khổ <wrenching>, lặp lại cụm từ “breaking my heart” (làm tan nát trái tim tôi) với tiếng đàn piano khẽ chạm vào nỗi đau của anh ấy. Ca khúc này cho thấy anh mong muốn sự chân thật trong khi đang cố gắng <struggle> tìm kiếm điểm tựa vững chắc. Bài hát kết thúc lửng lơ giữa câu chuyện <in medias res>, giọng hát nhẹ nhàng của anh ấy thả lỏng và trôi đi.


Được đặt <position> sau bài “Stardust” đáng yêu trong danh sách, “Gates of Hell” biến ngọt ngào thành chua chát với câu hát luyến <slur> của Zayn về  sự oán giận <resentment> của mình “I don't like you very much/ But I keep putting up with your s–t” (Tôi không thích bạn lắm đâu / Nhưng tôi cứ phải chịu đựng những thứ vớ vẩn của bạn) và khinh thường những người phản đối <naysayer> anh giữa những tiếng quạt guitar <guitar strum> ngang ngạnh <unruly>. Đối với những người đang chờ Zayn thoát hoàn toàn <fully> khỏi sự lấp lánh <sheen> thời 1D, “Gates of Hell” là bài hát dành cho bạn - nó trần trụi, thô ráp, góc cạnh và khác biệt một cách thú vị so với sự lôi cuốn <appeal> của nhạc pop.


“We plan, God laughs” (Người tính không bằng trời tính), một câu tục ngữ <proverb> cổ, và “Concrete Kisses” thể hiện <capture> những ý định không được như mong đợi <awry> ấy - với việc Zayn muốn ngồi thư giãn thưởng thức một tách cà phê nhưng thay vào đó lại ngã sấp mặt. Bài hát đã rũ bỏ <shrug off> nỗi đau đớn <misery> bằng âm thanh keyboard sôi động <rollicking> và đậm chất <full-bodied> soul-rock, bao gồm cả một đoạn outro cho Zayn ngâm nga <croon> những phiền muộn <woe> của mình trước khi tiếng nhạc cụ dứt và hòa nhập <settle into> vào hiện thực mới của anh ấy.


Sự làm mới <reinvention> âm thanh <sonic> của Zayn xuất hiện ngay lập tức trong Room Under the Stairs, khi ca khúc mở đầu “Dreamin” kết hợp cảm giác khao khát của anh với nhạc blues-rock, mời gọi người nghe tham gia <participate>. Giọng của anh ấy xử lý  những đoạn chuyển <switch-up> một cách dễ dàng <with ease>, lướt trên tiếng guitar và kéo dài <elongate> các âm tiết ở những câu như “IIIIII’ve been dreamin’, feeeeeelin‘ this way” (Tôi đã mơ và cảm nhận như vậy đấy) để thể hiện mong muốn <desire> nhiều hơn nữa của anh ấy.


Khi Zayn hát “When I look at her, all I see is you/ When you look at her, do you see me, too?” (Khi anh nhìn con, anh chỉ thấy hình bóng em/ Khi em nhìn con bé, em có nghĩ đến anh không?) ở giữa bài “Shoot at Will”, anh đang tìm kiếm hơi ấm gia đình, với khuôn mặt của con gái là biểu tượng của sự kết nối giữa các thế hệ. Mặc dù phần lớn bài hát “Shoot at Will” nghe có vẻ cam chịu <be resigned to> số phận <fate> bất hạnh, nhưng tiếng guitar acoustic dịu dàng mang đến một tia sáng <glint> hy vọng, vì bài hát được đẩy lên dường như sắp chuyển sang thể loại folk-pop sôi nổi <buoyant> thế nhưng lại không bao giờ vượt qua ngưỡng <threshold> đó.


“When I'm tellin’ this story it's complicated / Some mishaps I've been mournin’ but I'm grateful for it” (Khi tôi kể câu chuyện này, nó thật phức tạp / Những việc không may mà tôi tiếc thương nhưng cũng biết ơn), Zayn hát trong “Grateful”, giọng gió <falsetto> của anh ấy hòa âm <harmony> với giọng thật để truyền tải <convey> sự thôi thúc trong thông điệp của mình. Anh có vẻ như đã mở khóa hoàn toàn được quá trình sản xuất nhạc rock trong ca khúc này, chấp nhận những lỗi lầm trong quá khứ và cảm thấy thoải mái với vẻ ngoài hiện tại của mình; sức mạnh cá tính đó thúc đẩy “Grateful”, như thể sự tự tin <confidence> của chính Zayn thuyết phục người nghe ủng hộ <buy in>.


Có lẽ nó là sự kết hợp ngọt ngào giữa guitar và trống, hoặc là cách Zayn hát những câu như “Time's running its own game” (Thời gian cứ trôi theo quy luật của nó) với giọng twang tối đa <maximum>, nhưng không khó để nghĩ rằng một bài hát như “The Time” sẽ được cân nhắc <consideration> để phát trên radio nhạc đồng quê. Cố gắng vượt qua <work your way through> mớ suy nghĩ rối rắm <tangle>, Zayn nhìn nhận lại việc thay đổi <shift> thứ tự ưu tiên <priority> qua lăng kính <prism> của sự nổi tiếng <fame> sớm, lựa chọn <opt for> những khoảnh khắc yên tĩnh nằm trên giường cùng nhau mới là sự yêu thương <adoration> chứ không phải trở thành ngôi sao quốc tế.


Giọng của Zayn được cố tình làm mỏng đi trong “Birds on a Cloud”, cầu xin <plead> “one more day of happiness” (thêm một ngày hạnh phúc) và nghe có vẻ run rẩy <wobbly> do cảm xúc. Anh ấy thừa nhận rằng ngay cả khi tình yêu của mình không hoàn hảo <flawed>, thì anh vẫn cần nó để cảm thấy trọn vẹn. Sự mong manh dễ vỡ <brittleness> mà anh ấy thể hiện rất hiệu quả dựa trên chủ đề của lời bài hát: Ngay cả khi phần sản xuất khá tươi, giọng của Zayn trong ca khúc này nghe thật vụn vỡ, cố gắng bình tâm lại <collect oneself> và bắt kịp với thế giới đang thay đổi xung quanh mình.


Là đĩa đơn đầu tiên của Room Under the Stairs, "What I Am" đã cực kỳ <downright> gây chú ý ngay khi phát hành, hoàn toàn đưa Zayn ra khỏi lãnh thổ <territory> rhythmic-pop trước đây của anh và bắt đầu <embark> một khởi đầu mới với nhạc folk. Bài hát nghe thoải mái <at home> hơn trong ngữ cảnh của toàn bộ album, mặc dù nó vẫn là một lời tuyên bố ý định <declaration of intent> hiệu quả - anh ấy đã làm hết sức <no half-measures> cho màn lột xác <makeover> này và đồng sản xuất Dave Cobb luôn đồng hành <along for the ride> để giúp anh tạo ra một bài hát mới mộc mạc <rustic> khiến mọi người hát theo.


Zayn cho biết "Alienated" là "bài hát đầu tiên tôi viết cho album, vì vậy nó gần như đặt ra tâm trạng chung của toàn bộ dự án"; thật vậy, ca khúc này được coi là nền tảng <foundation> cho Room Under the Stairs, vì giọng ngâm nga không chăm chút <unkempt> của Zayn, giai điệu nền country-rock và cảm xúc sâu sắc đã kết nối bài hát với các tác phẩm <oeuvre> trước đây của anh ấy. “Alienated” sẽ làm say mê <delight> những người hâm mộ cách xây dựng <construction> bài hát của Chris Stapleton, nhưng khi Zayn dùng giọng gió ở đoạn hook, ca khúc này tuyên bố <declare> rằng nó là độc nhất <unique> dành cho bộ kỹ năng của anh.


“False Starts” là một lời mời đến với khởi đầu mới, cả về mặt cá nhân và nghệ thuật <artistic>: “No one ever has to know/ But I know I have to go” (Không ai cần phải biết / Nhưng tôi biết mình phải bước tiếp), Zayn kết luận sau khi suy ngẫm về những tiến triển tinh tế <subtle> và những cơ hội không có kết quả tốt <pan out>. Mặc dù khâu sản xuất đơn giản/không cố gắng gây sự chú ý <understated> đã làm nổi bật sự chấp nhận <acceptance> những thay đổi một cách bình tĩnh <tranquil> mà nội dung lời bài hát thể hiện, nhưng giọng hát của Zayn trong “False Start” trở nên đủ năng động <dynamic> để truyền tải bài hát, anh ấy nghiêng về giọng giả thanh và khoe được toàn bộ kỹ thuật của mình.


Mặc dù Zayn kết lại <cap off> Room Under the Stairs bằng ca khúc ngắn nhất, “Fuchsia Sea” vẫn gợi nhiều chủ đề thú vị chỉ trong thời lượng chưa đầy hai phút rưỡi, bao gồm phần hòa âm dày và đậm chất soul chưa từng được nghe trước đây trong album. Câu hát đầy tổn thương <wounded> - “How can you break when you're broken to begin with?” (Làm sao bạn có thể tổn thương thêm nữa khi ngay từ đầu bạn đã vỡ vụn?) - Zayn hỏi ở verse 2 - cho ta cảm nhận chân thực <authentic> kiên cường <hard-fought>, giúp “Fuchsia Sea” được đánh giá cao.


“My Woman” có sử dụng một số thủ thuật hiệu quả <nifty> của Zayn: Đoạn điệp khúc, ban đầu được triển khai <deploy> như tiếng thầm thì <warble> bên lửa trại, phát triển thành một tiếng hét giữa sân vận động <arena> ở lần sử dụng <usage> thứ hai và cách chơi chữ trong hai đoạn verse đủ thông minh để phải nghe vài lần mới có thể hiểu <sink in> trọn vẹn <fully>. Tuy nhiên, bản nhạc cũng là một bài rock đơn giản, với giọng Zayn bay <hover> trên tập hợp tiếng guitar, keyboard và trống, như chỉ chực rơi xuống tan vỡ thành từng mảnh, “just for the fun of it” (chỉ để cho vui thôi).


Trong một ca khúc tập trung vào mối quan hệ mang lại cảm giác tự nhiên đến mức giống như <resemble> hơi thở, Zayn đã tìm được một giao điểm tuyệt vời giữa phong cách R&B trong sự nghiệp solo trước đây của anh ấy và thể loại với tiếng guitar làm chủ đạo mà anh khám phá trong phần còn lại của Room Under the Stairs. Cách mà từ “water” bị bóp méo <warp> ở cuối đoạn điệp khúc đầu tiên cho thấy sự khác biệt so với điệp khúc acoustic của album, nhưng đoạn hook trong “Something in the Water” là một viên ngọc quý đa thể loại, giúp Zayn có cơ hội đào sâu <delve> vào chất liệu nhạc đám cưới một cách nghiêm túc <earnest>.


Khi một nghệ sĩ nhạc pop thực hiện bước chuyển mình mạnh mẽ về phong cách, họ vẫn sẽ thường sử dụng <draw upon> tác phẩm trước đây của mình một cách khéo léo để minh họa <illustrate> cho sự phát triển <evolution> mới của mình. Trong “Stardust”, ca khúc nổi bật của Room Under the Stairs, Zayn hát theo cách khác so với trước đây, nhưng vẫn dựa vào <rely on> chất giọng ấm áp quen thuộc của mình và những đoạn lặp lại lãng mạn <romance> xao xuyến <flutter> thường thấy trong các album trước. “Stardust” được hưởng lợi từ cảm giác về nhịp độ <tempo> và những đoạn hook được dựng rất độc đáo, nhưng Zayn đã mang đến cá tính cho bài hát và biến nó thành một điểm nhấn trong sự nghiệp.

14 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments


bottom of page